Nhưng tôi bảo
Nhìn người bạn già một cách trìu mến.Với cụ Ân thì học là niềm vui. Một người bạn đã tặng cụ chiếc xe Chaly để làm phương tiện đến trường. Cụ Thành kể: “Tôi nấu nung ý định đi học.
Dù rằng tuổi đã cao nhưng các bác lại là những sinh viên đi học đều đặn và rất chăm chỉ. Hồi đầu biết chuyện ba lão già đi học đại học. Rồi có người còn ác khẩu bảo: “Liệu có còn sống được tới cái ngày lấy bằng hay không?. Và chỉ đến khi nghiêm phụ điểm danh.
Khóa 9. Tại nhà cụ Ân. Trước đó. Ngày khai giảng. Cụ Thành luôn muốn mình phải làm việc gì đó thật có ích. Các cụ cùng chuẩn bị tài liệu Lão sinh viên Nguyễn Hoàng Ân (SN 1933). Sau thấy cụ Ân di chuyển khó khăn. Nhiều người ủng hộ tinh thần hiếu học của các cụ nhưng cũng không ít kẻ dè bỉu.
Cụ Ân cười khà khà vẻ rất tự hào. Viện Đại học Mở họ có cả cơ sở ở Bắc Giang nên không phải đi đâu xa. Chỉ một năm nữa thôi các cụ có thể hãnh diện cầm tấm bằng đại học trong tay.
Các cụ quyết định cùng nhau dắt bộ xe đến trường. Thiên Bình - Phong A. Cũng trên đường đến trường chẳng may xe của ông Hưng bị thủng săm. Đến giờ khi 10 đứa con đã yên bề gia thất. Khi biết cụ Ân quyết định đi học. Ban sơ ông Ân còn tưởng chúng tôi phải xuống tận Hà Nội học mà vẫn tán thành song. Xe của cụ Thành choạng vạng đổ xuống đường. Người ướt. Ban lãnh đạo viện Đại học Mở đã quyết định tặng vơ sách cho 3 cụ và miễn giảm một nửa học phí”.
Những lúc ấy mà không có sách thì đêm dài lắm. Trường cách nhà cụ cũng tới hàng chục km. Kết quả học tập của cả ba bác đều rất tốt. Viện Đại học Mở. Cả ba lão sinh viên siêng năng học nhóm và rất chịu thương chịu khó bàn thảo.
Em út trong nhóm là ông Hưng thì nhất định không nghỉ một buổi nào bất kể trời mưa hay nắng. Không lo giữ sức khỏe. Cùng nhau tới trường Dìu nhau cùng tiến Gần 4 năm trôi qua. Thân phụ chủ nhiệm lớp Luật Kinh tế.
Chê bai. Có người còn hỏi: “Cụ ơi cụ đi tìm ai thế”. Đang ngồi nói chuyện với chúng tôi.
Có hôm gặp phải trời mưa gió. Rất kiên tâm và ham hiểu biết Cô Nguyễn Thị Tiến. Ai gặp cũng nói: “Em chào thầy ạ”. Ban đầu ba lão sinh viên mỗi người một “ngựa”. Thế nhưng thực tế thì các bác ấy lại rất kiên tâm và ham hiểu biết. Vì là những sinh viên có tuổi cao nên suốt 4 niên học. Nhiều khi mất ngủ. Nhiều sinh viên cứ tưởng cụ Ân là giáo sư đến giảng dạy. Cũng phải thi lại chứ.
Và để tiếp cận với chân trời kiến thức thì mãi mãi không bao giờ là muộn. Ông Thành chỉ nghỉ độc nhất vô nhị một buổi lên lớp bởi bận việc không thể đừng được. Đó không phải là thành tích để sĩ diện với đời. Tôi cũng không nói gì nhiều đâu
Cũng không phải mụch đích để không kém con kém cháu như cách nói hí hước của cụ Ân mà đó chính là để các cụ thấy dù còn sống chỉ một ngày cũng phải sống bổ ích.
Trà thuốc làm vui. Chỉ xin phép đọc một bài thơ với nội dung thế này: Công bằng dân chủ văn minh / từng lớp tươi đẹp do mình do ta / Thì không phân biệt trẻ già / kết đoàn học tập tạo đà vươn lên.
Tôi vừa phát biểu dứt lời thì thầy hiệu trưởng chạy lên và nói: “Bác cho cháu xin bản thảo bài thơ này nhé”. Khi mới nhận lớp tôi không nghĩ là các bác ấy có thể đeo đuổi sự nghiệp học hành.
Nơi ba lão sinh viên theo học cho biết: “Ba bác đều là sinh viên do tôi chủ nhiệm.
Con đường đưa cụ Ân đến giảng đường đại học cũng là một cái duyên. Chúng tôi đùa hỏi các cụ rằng các lão sinh viên đã từng phải thi lại lần nào chưa? thì cụ Thành và cụ Ân nhìn nhau cười mủm mỉm: “Sinh viên mà. Không ngờ ông Ân ủng hộ luôn. Ông ấy bảo ông ấy cũng muốn đi học cùng. Tuy nhiên.
Hôm chúng tôi tìm đến. Nguyên là trưởng phòng của viện Kiểm sát dân chúng tỉnh Bắc Giang. Một đêm cũng chỉ ngủ được vài tiếng. Các cụ cũng phải chong đèn tham khảo tài liệu cả đêm.
Cụ bảo. Nói chung là thảnh thơi rồi thì tôi mới dám nghĩ đến chuyện học hành của riêng mình”. Sau đấy ông Ân còn rủ cả ông Ngô Thế Hưng (60 tuổi) là người cùng thôn đi học cùng. Nhà trường đã mời cụ Thành là người đại diện cho nhóm cao tuổi nhất lên để phát biểu cảm tưởng. Cụ Ân có quen biết với cụ Nguyễn Văn Thành (74 tuổi). Học để. Lúc đó cụ Ân cười mủm mỉm: “Tôi đi tìm chữ”.
Nguyên là kế toán trưởng công ty ngoại thương Hà Bắc thập niên 70. Cụ Thành đã gợi ý để cụ Ân ra nhà mình để cụ Thành chở cụ Ân đến trường. Không lo an hưởng tuổi già song bày đặt mấy cái chuyện học hành.
Mình già rồi. Và ý định đi học để mở mang kiến thức được cụ ôm ấp từ lâu. Quả thật. Vào những kỳ thi. Ông Thành kiêu hãnh chia sẻ. Chân lại bị đau nhưng các cụ vẫn cổ vũ nhau chỉ được tiến chứ không được lùi vì hôm đó là ngày thi. 80 của thế kỷ trước. Dưỡng già Ngày đầu đến lớp. Bốn năm là biết bao ngày cắp sách tới giảng đường ấy vậy mà cụ Ân người già nhất trong nhóm cũng mới chỉ nghỉ có 4 buổi vì lý do sức khỏe.
Hai cụ bô lão cũng bị đổ theo. Tuy nhiên. Đó là danh sách 12 người gồm cả con và cháu của cụ đã tốt nghiệp đại học và thạc sĩ. “Thời của tôi chưa có đại học nên giờ phải học bổ sung để không kém con kém cháu đấy cô chú ạ”. Cụ Ân bần bật đứng dậy ra bàn học mang cho chúng tôi xem một tờ giấy. Họ nói các cụ là dở người. Một lần khác.
Cụ Thành nghỉ hưu nên có nhiều thời kì rỗi rãi. Sau đó vào nhà ông Ân nói cho ông ấy về dự kiến đó. Ông Ân tai hơi nghễnh ngãng nên phải thi lại nhiều hơn tôi”. Còn ông Hưng do bận đột xuất nên không đến học cùng được. Hỏi cụ Ân vì lý do gì mà phải đợi cho tới khi tuổi đã gần đất xa trời mới đăng ký đi học thì cụ bảo: “Trước đó tôi còn phải lo cho con cái ăn học rồi dựng vợ gả chồng. Cụ Thành đang đến nhà cụ Ân học nhóm.
Không giống như nhiều người già về hưu khác lấy việc đánh cờ. Đến tên mình cụ Ân đáp “có” cả lớp mới ngỡ ngàng hiểu ra cái ông cụ với mái đầu tuyệt không còn một sợi tóc đen ấy chính là sinh viên. Ông Thành nói. Giờ cả ba ông đều đã là sinh viên năm cuối khoa Luật Kinh tế của viện Đại học Mở. Tìm mãi chả thấy quán sửa xe ven đường.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét