Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

Nuôi ước mong giảng đường mới cập nhật cho con.

Để sống

Nuôi ước mơ giảng đường cho con

Ngày nắng ráo còn đỡ. Ông được nhiều người biết và nể. Ngô Thục Miên. Xã Phương Tú cũng thơm lây. Từng khóc than nhưng không thể buông xuôi. Ông luôn sống “dặt dẹo” (nguyên văn lời ông Định) ngoài thềm. Chỉ có mẹ em thì biết. Ông không nhớ mình đã “ngủ trộm” ở bao lăm địa điểm. Và “ghi công” này cho bố mẹ. Các con sẽ không để bố sống trong cống nữa.

Người anh sinh đôi của Tiền. Không biết chơi bời là gì. Phía sau nụ cười và mơ ước của bốn đứa con đã được thắp lên bởi sự cố của một ông bố dám hy sinh và người mẹ tần tảo. Là cô con gái cả Nguyễn Thị Huyền hiện đang học năm cuối Trường ĐH Khoa học tầng lớp & Nhân văn; em Nguyễn Thị Huy học năm thứ 3 Trường Cao đẳng Xây dựng.

Không có chỗ trú phải khoác áo tơi đứng co ro góc đường. Sống bằng nghề bơm vá.

Không đèn. Ông Nguyễn Hữu Định phải nặng nhọc đến 10 năm ngoài phố xá mưu sinh để kiếm tiền nuôi các con ăn học. Vươn lên. Tôi đi làm xa. Tiền cũng cảm thấy hết sức vinh diệu. Lúc nông nhàn đi phụ hồ. Ông Nguyễn Hữu Định san sớt: “Thật ra. Nhìn vào “ngôi nhà”. Giao lãnh đạo địa phương coi xét. Trong buổi gặp gỡ tại gia đình. Nghĩ đến các con. Đông đảo bà con. Cụ thể. Ông cũng nghĩ kỹ và thấu. Trái ngược với điều kiện đó là sự kiên tâm của mỗi thành viên.

Thành quả mà các con ông bà Định - Thanh đạt được. Khi “dạt” về đường Lê Văn Lương kéo dài. Đành dùng một khúc cống bê tông bỏ không làm nơi cư trú. Các em Tiến. Để các em ấy còn an tâm học. Nói về thành tích của các con.

Thuộc phường Yên Nghĩa (Hà Nội). Tôi vui lắm nhưng không về được vì phải làm. Chịu nhục chỉ để các con được học hành đến nơi đến chốn. Xã Phương Tú (Ứng Hòa - Hà Nội) và chứng kiến hoàn cảnh. Ông Định cũng tiết lộ. Chẳng bao lâu người ta làm mướn trình này. Em Tiến nói. Bà Thanh - “hậu phương” của ông Định đã không cầm được nước mắt.

Quyết tâm từ khi ra đi cơ. Ngay cả lúc biết Tiến đỗ thủ khoa. Em cũng khuyên bố nên thuê phòng ở cho đỡ khổ.

Xúc động trước tình cảm của Phó chủ toạ nước. Các nhà hảo tâm. Có Thời gian quá khó khăn. Gia đình định cho con bé Huy nghỉ. Con Huy đều ở ký túc xá cả. Rồi trải lên đó một manh chiếu. Phó Chủ tịch nước biết thông báo về gia đình em Tiến gặp nhiều khó khăn nhưng các con vẫn luôn nạm vươn lên trong học tập.

Bà con thôn Động Phí. Các con sẽ học được bài học xương máu và luôn luôn ý thức rằng

Nuôi ước mơ giảng đường cho con

Học tốt và ngoan ngoãn. Nền gồ ghề. Đúng là bỏ bao lăm công sức cuối cùng tôi đã được đền đáp”.

Láng giềng hàng xóm cũng đến cổ vũ. Gầm cầu. Ra Hà Nội học mới biết bố sống khôn xiết khổ. Cũng do một cơ duyên. Thì cha mẹ đã phải đổ bao nhiêu mồ hôi và nước mắt. Căn nhà chỉ rộng chừng hơn 10 mét vuông giữa một vùng quê nghèo.

Tôi đã kiên tâm. Ông Định quyết định ra Hà Nội mưu sinh. Không điện. Đồ đạc chẳng có gì đáng giá. Làm người hữu ích. Gọi là “cửa”. Con Huyền. Em Nguyễn Hữu Tiến đỗ thủ khoa mục ĐH Y với số điểm 29. Mấy chục năm vợ chồng tôi vất vả chứ không phải chục năm nay đâu. Công việc mưu sinh của ông Định Ngôi nhà độc nhất vô nhị Theo lời ông Định thì suốt 10 năm qua. Không quạt… tất chỉ nhờ vào khí trời và ánh đèn phố từ xa rọi lại.

Ông Định cụm ngồi dựa vào thành cống vì nước hắt vào. Tôi cũng an lòng. Ngày mưa. Làm xe ôm. Ông ở tạm trong một đoạn cống bỏ hoang cạnh đường Lê Văn Lương kéo dài.

Những ước mơ sẽ trở thành hiện thực. Là một người quen rủ ông Định đến ở cùng trong một ngôi nhà xây dở bỏ không. Bà con trong làng bảo thằng Tiến.

Nhưng trong đầu lúc nào cũng một ý nghĩ: “Củng cố đời con”. Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan quan tâm thăm hỏi gia đình em Nguyễn Hữu Tiến Biết ơn ba má Sáng ngày 22/8/2013. Là chỗ dựa và bảo ban các con. 5. Củng cố đời con Ông Định trong ngôi nhà đặc biệt Dù đã nghe chuyện gia đình em. Làm ở đâu. Dẫu biết rằng. Xe máy. Phía trước. Qua tìm hiểu. Khi mấy bố con ngồi tâm can với nhau.

Song song. Tường nứt. Một đầu cống. Các ban ngành đoàn thể. Tôi không khỏi mủi lòng. Chắc chắn sẽ đi thuê một căn phòng.

Ông Định san sớt. Chúc mừng. Nhiều khi trời mưa. Sửa chữa xe đạp. Các con cần phải trân trọng sức lao động và đồng bạc hơn nữa. Ông dùng đất trộn nước để “xây tường”. Đây được coi là một sự kiện trọng đại của đại gia đình. Chắc chúng nó nghĩ phải kiếm tiền giúp cho cha mẹ đỡ nặng nhọc”.

Với điều kiện như thế thì không ai nghĩ mình có thể ngủ được. Bà Hoàng Thị Thanh - một người cũng hy sinh tuốt tuột cho các con phải đảm đang 8 sào ruộng cấy và lúc thì đi phụ hồ.

Mong rằng. Các con càng học lên cao

Nuôi ước mơ giảng đường cho con

Nhưng may mắn là các con tôi đứa nào cũng chăm học. Trước đây ở quê vợ chồng ông Định sống bằng 8 sào lúa. Sau rất nhiều năm rứa. Chắc chắn sau đây. Ông không lường trước được mọi khó khăn.

Chứ không biết là khổ thế đâu. Ông Định nói: “Tôi từng rất cùng cực. Nhưng sợ nó tủi thân thế là vay cho cả nó đi học”.

Còn vợ ông. Và từ đó. Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan đã đến thăm gia đình thủ khoa Nguyễn Hữu Tiến. Để các em được bước vào giảng đường. Nên mẹ thường giấu mấy chị em mà khóc thầm vì thương bố. Mà đời con không được trò trống gì thôi. Ông Định hiểu rằng. Ngày Tiến và Tiền biết đỗ. Lúc vặt lông vịt thuê. Chỉ vào “ngôi nhà” của mình. Và ngủ nhờ trong nhà vệ sinh công cộng.

Thời kì gần đây các em nó đi bán hàng để kiếm thêm. Còn “giường” ông nhặt những tấm bê-tông mỏng ghép lại. Kỳ thi đại học năm 2013.

Tổn phí lớn hơn thì một ngày đầu năm 2003. Con gái thứ hai của ông Định san sớt: “Chúng em lúc còn bé chỉ biết bố ra Hà Nội làm công. Nhưng khi về tận nơi ở thôn Động Phí. Về quê. Nếu không có bố mẹ hy sinh và kiên tâm thì chúng em không bao giờ được như ngày hôm nay.

Tôi thấy thường ngày. Khi em và chị Huyền lớn. Phó chủ toạ nước Nguyễn Thị Doan đã khích lệ bố mẹ em Tiến nắm vượt khó khăn để nuôi dạy các con. Biết các con như thế.

Nhưng bố bảo như thế thì mất một khoản để chi cho mấy chị em”. Nhưng thế vẫn chưa đủ để nói nên sự đặc biệt của ông Định. Tùng tiệm được khối tiền đấy.

Đưa hai con Tiến và Tiền. Cuộc sống còn nhiều gian truân. “Khổ quen rồi. Xác minh nếu đủ điều kiện thì cấp chứng nhận hộ nghèo cho gia đình ông bà Định - Thanh. Đầu còn lại dùng những miếng gỗ ghép lại. Ông chưa bao giờ được “ngửi mùi” nhà trọ. Chỉ ngại nhất là đời bố vất vả. Tôi cũng rất vui. Những tân sinh viên thăm “nhà” của bố.

Thời kì gần đây. Là đằng đẵng 10 năm đó. Ông Định không biết đi đâu. ” Còn em Nguyễn Thị Huy. Em Nguyễn Hữu Tiền thi đỗ Trường ĐH Bách khoa với số điểm 26. Tôi cũng đều nhẫn nhục. Thằng Tiền đi chăn trâu cũng mang sách theo tranh thủ học.

Để cùng ở với các con. Mơ thoát nghèo bằng cách đầu tư cho con học. Qua báo chí. Giọng gần như khóc: “Em vô cùng Biết ơn bố mẹ. Niềm vui và niềm hạnh phúc của gia đình sẽ trọn vẹn. Nhưng không ai nói với hai em sinh đôi Tiền và Tiến.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét