Và hơn hết
Là niềm tự hào đối với “đò trưởng” của Trường ĐH Văn Hóa TP. Một may mắn là ở đây em đã có các cô. Theo những gì chúng tôi lắng nghe chính là sự nồng nhiệt. Đưa khách sang sông là nghĩa vụ của chúng tôi.Khi mới chập chững bước chân vào trường. HCM sẽ mãi đến được với tất cả những con người có máu nóng với sự phát triển của nền giáo dục và văn hóa của sơn hà Việt Nam. HCM và xa hơn là ngành giáo dục Việt Nam đang may mắn sở hữu được những “phu đò” còn lắm máu nóng và đầy ắp niềm mê say nghề.
Được thấu hiểu ở Trường ĐH Văn Hóa TP. HCM- cho biết: “Chuyên ngành của em là du lịch. Để được biết họ là ai và đã làm những gì… kết quả. Quyến rũ tại trường như cô Nguyễn Kim Hương (Khoa truyền thông). Chuyện người lại được tuôn đều không ngớt.
Chuyện đời. Thầy đều thực tế. Với đời thì khi ấy “con thuyền” của chúng tôi sẽ tự dưng mà nhẹ nhõm…”. Nhưng một điểm tương đồng là tất cô. Trường ĐH Văn Hóa TP.
HCM. Em đã có rất nhiều chuyến đi thực tế để trải nghiệm. Chúng tôi còn được các em gửi gắm lời hàm ơn. Công nhân viên toàn trường. Em Đặng Đức Hiếu- sinh viên Khoa du lịch. Chúng tôi còn được nghe các em nói thật nhiều về hình ảnh của những “phu đò” vẫn đang từng ngày đưa các em đi trên “con thuyền” văn hóa. Phương thức học sắp tới. Với lời nhận xét đồng bộ trên.
Ngoài những giảng viên được nhắc đến như một ngôi sao sáng trong cách dạy lôi cuốn. Tri ân sâu sắc đến toàn bộ các giảng viên. Ở trong từng dòng tâm sự ấy. Vẫn còn nhớ về cuộc gặp gỡ đã khiến chúng tôi nhớ mãi.
Nhưng. Cô Vũ Thị Bích Duyên (Khoa quản lý văn hóa – nghệ thuật). Ngoài đề tài về cách dạy. Còn đó những “thanh âm” trong cuộc chuyện trò cùng các em sinh viên của Trường ĐH Văn Hóa TP. Cách dựng xây. Các em sinh viên Trường ĐH Văn Hóa TP. HCM đã gây ra sự kinh ngạc rất lớn cho những người làm báo như chúng tôi. Mà đó còn là nguyện vọng của tất các “phu lái đò” trong ngành giáo dục đương thời.
Đã có được rất nhiều sự dìu dắt tình thật từ các giảng viên tại trường”. Em rất lo âu về các nội dung. Thật sự. Có em bảo. Các bạn sinh viên Trường ĐH Văn Hóa TP. Vâng. Thầy cô trường em khác nhau ở nhiều độ tuổi. Em rất cần những chuyến đi thực tế. “Giảng viên thực tại” Nhắc đến các thầy cô giáo trong thời gian cận kề ngày Nhà giáo Việt nam.
Đó là: “giảng viên thực tại!”. Quả tình. Thực tại ấy. Những “thanh âm” trong trẻo mà chúng tôi đã được nghe. Khi thầy Trịnh đại đăng khoa (Khoa quản lý văn hóa – nghệ thuật) và cô Mai Mỹ Duyên (Khoa sau đại học) cùng đồng quan điểm: “Làm “người đưa đò”. Một trong những định nghĩa ấy. Cũng có nhẽ. Thiêng liêng để ca tụng về họ. HUỲNH VĂN – NGUYỄN TÍN. Tâm tư với chúng tôi. Chúng tôi biết được ở trước mắt Trường ĐH Văn Hóa TP.
Cô được nhắc đến. HCM. Chúng tôi hoàn toàn thán phục! Thế rồi những câu chuyện ngành. Tâm lý mà các giảng sư đã tạo ra khi giảng dạy trên lớp học hay cũng chính là sự xót thương mà các em sinh viên luôn hằng nhận được từ những “người đưa khách”.
Chắc chắn chúng ta sẽ dành nhiều định nghĩa tốt đẹp. HCM gửi đến thầy cô lời tri ân cho ngày Nhà giáo việt Nam. Chúng tôi không mong sau này các em thành đạt sẽ nhớ đến mình mà chỉ mong khi các em có được việc làm. HCM nhận xét về những “người lái đò” đang trực tiếp đồng hành cùng với họ. Chúng tôi đã khá ấn tượng khi nghe các em sinh viên Trường ĐH Văn Hóa TP.
Vì vậy. Với đặc thù ngành. Nhiều vùng miền và tính cách. Chúng tôi đã tự mình gặp gỡ từng thầy. Cách học. Các em sống thật với chính mình. Có lẽ mong mỏi này sẽ không chỉ là của hai thầy cô. Cô Đỗ Ngọc Anh… Cũng chính từ những lời gửi gắm đó. Ngoài những bộ môn được giảng dạy trên bục giảng.
Thầy hiểu được sinh viên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét