Lại dễ sa vào thói đời đắng cay, nghĩ mình không may mắn, giận hờn mẹ cha vì họ không nhiều tiền, thiếu học vấn… Trong thời đại toàn cầu đối mặt với nhiều thách thức, dù nghịch cảnh luôn tồn tại thì trên đất nước này, vẫn có hàng vạn hàng triệu người con có hiếu đấu là chỗ dựa, niềm tin, đưa cha mẹ thoát khỏi tâm cảnh, tình cảnh bất ổn. Do vậy, điều quan yếu, nói như một nhà tu hành, là hãy chú trọng đến lớp trẻ vì lớp trẻ dễ có một khoảng trống về chữ hiếu.
Khi được "làm bạn” thực thụ với cha mình thì không lâu sau ông đã qua đời… Những bậc bố mẹ luôn có vẻ như đang tạo ra cho con cái họ một gia đoạn khó khăn, khi hướng con cái vào khuôn khổ, bó buộc và rèn rũa, kiểm soát theo nếp nhà…Nhưng sẽ hiểu cảm giác ba má mình lúc đó khi chính ta trở nên cha thành mẹ.
Nhưng chữ hiếu bấy lâu bị chính nhà trường và nhiều gia đình coi nhẹ. Có người thậm chí từng muốn bỏ nhà đi vì bất hòa với bố mẹ. Hơn nữa, đây cũng là dịp để hiệu triệu lời cam kết và đóng góp của quờ mọi người, một cách âm thầm và dẻo dai, cho đạo hiếu đang tả mọi sắc màu đa dạng, phong phú và vô tận như mạch nước ngầm cuộn chảy.
Có người từng mong ước có bố mẹ tốt hơn, giàu có hơn. Hiếu hạnh với bố mẹ là công đức lớn phải được "gieo” khi còn bé. Những người không còn mẹ nữa sẽ cài huê hồng trắng, tới chùa cầu kinh cho hồn mẹ siêu thăng an lành. Dùng di sản trong dạy học tác động mạnh tới tình cảm các em, khuyến khích sự quan sát, giao thiệp, trên dưới và xử lý thông tin… Có điều lạ là tại sao, nhà trường lãng quên lâu nay một thứ di sản phi vật thể tuyệt vời là đạo hiếu – qua sao gương hiếu thảo sáng trong, từ cổ chí kim - dạy trong nhà trường.
Ý thức ảnh hưởng của ngày đại lễ này khuyến khích mọi người sống chậm lại, bình tĩnh và suy nghĩ nhiều hơn về đạo hiếu. Song song ghi nhận những gương hiếu hạnh giữ trọn đạo con - trong cuộc sống nhiều mỏi mệt không bao giờ muốn bác mẹ phiền lòng, dù bác mẹ có hay cảu rảu, dù họ không no ấm, dù trí tưởng của họ đã ít nhiều lộn lạo do năm tháng.
Nhưng ngày Rằm tháng bảy năm nay đánh dấu sự trưởng thành của đạo làm con trong con người ta ra sao? Gia đình nào cũng có một loạt tình cảnh và vấn đề riêng mà chỉ những thành viên ở đó mới có thể hiểu đầy đủ.
Thanh Như. Nhưng nhiều khi xảy ra cái điều đáng buồn, con cái cãi lại bố mẹ, con cái bỏ rơi bố mẹ… Báo hiếu mẹ cha có muôn vàn cách, muôn ngàn nhịp trong mỗi ngày, mỗi tháng trong năm. Trân trọng hạnh phúc đang có bác mẹ để thờ tự, sẻ chia vui buồn, có ý thức dạy con về chữ hiếu.
Những định chế, lề thói và phong tục chỉ là những gợi ý, những "điểm tựa” - như dịp Rằm tháng bảy, để nhân lên và nhìn lại lòng hiếu trong mình. Dân gian và nhà Phật chủ xướng ngày Rằm tháng bảy "xá tội vong nhân”, ngày lễ trọng trong phong tục, trùng với lễ Vu Lan vốn là lễ báo hiếu, cũng là một trong những ngày lễ chính của Phật giáo để tỏ lòng hiếu thảo với cha mẹ.
Đó là Tinh thần nhân bản của chữ Hiếu thuận. Cũng nhiều như thế những bậc ba má đối mặt với hiểm nguy, không hàng sự vô vọng bữa nay, để con cái được an tâm học hành, ngày mai ngay ngắn.
Phong tục, truyền thuyết là thế, và bao lâu nay, chữ hiếu trong lễ Vu Lan còn là tấm lòng thành kính ngay khi bố mẹ còn sống. Rằm tháng bảy là dịp lễ lớn ở ta cả nhà chùa và các gia đình đều làm lễ. Bác mẹ đối mặt với hiểm, không quán sự tuyệt vọng hôm nay, để con cái được an tâm học hành, tương lai ngay ngắn Theo truyền thuyết, ngày Rằm tháng bảy bắt đầu được biết tới trong trần gian từ khi Bồ tát Mục Kiền Liên đại hiếu cứu mẹ ra khỏi kiếp quỷ đói.
Đạo hiếu được thắp sáng và rét mướt thêm mỗi dịp Rằm tháng bảy thiêng xúc cảm, biến những khẩu hiệu, khát vọng thuận hòa của mọi người trở nên hiện thực.
Ở gia đình là mâm cúng tiên nhân có lễ mặn, tiền vàng và những vật dụng làm bằng mã cho người cõi âm và một mâm cúng cô hồn đặt ở trước nhà. Hoài tưởng và tôn các bậc bố mẹ đã và đang được xem là những vị Phật sống dành trọn đời vì con.
Ở một số nơi trong ngày lễ Vu Lan, người có mẹ còn sống sẽ cài một bông hồng đỏ lên áo và báo hiếu mẹ trong ngày này. Chính từ truyền thuyết này mà ngày lễ Vu Lan sinh ra, ngày để người sống tỏ lòng hiếu với bố mẹ, ông bà đã mất, cũng là dịp ngóng cho những linh hồn đói khát.
Sự thật là quá ít dạy cho con trẻ đối đầu và nếm trải khó khăn, trong khi có trải nghiệm điều đó mới có khả năng hiểu được, có được lòng từ ái, mơ ước làm việc cho hạnh phúc của mẹ cha. Lòng hiếu là độc nhất vô nhị và vô giá vì bất luận ba má ta là người thế nào, đó vẫn là bác mẹ của ta. Lòng yêu mẹ kính cha có càng ngày càng gia tăng, có chín chắn đằm thắm hơn? Kể từ dịp Vu lan năm ngoái đến nay, đã có thêm thời cơ nào để làm vui lòng bác mẹ, có kinh nghiệm gì hơn để bảo vệ bác mẹ nếu họ bị vu cáo và đả kích một cách oan ức – cả khi ta có một người mẹ hoặc cha đang lâm trọng bệnh, hay sa vào một nghịch cảnh nào đó, như nợ nần, bị lường đảo, nghiện rượu… bữa qua 20-8 Bộ GD&ĐT tổ chức giao ban về dùng di sản trong dạy học phổ thông, thí nghiệm ở 3 môn Lịch sử, Địa lý, Âm nhạc, tại 7 địa phương.
Miệt mài với những tri thức mông mênh toàn cầu mà không biết niềm vui nỗi buồn, những gánh nặng mỗi ngày mẹ cha mang, không chú ý tới sức khỏe và ước mơ của họ, thì sự học nếu có cũng chả mấy ý nghĩa. Tôi từng khổ tâm vì khi bắt đầu cảm thấy rằng mọi sự mà bố tôi đã nói đều có nhiều ý nghĩa thì tôi không được sống gần bên ông nữa.
Đó là di sản dân tộc quý giá trường tồn với đời sống đương đại. Không có họ ta không tồn tại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét