Tôi thấy nhớ anh, một nỗi nhớ da diết không tên, tôi thấy cuộc sống của mình giờ đây trở thành trống không, quạnh quẽ
Vn. Bài viết gửi về địa chỉ banbandoc@vietnamnet.Giọt nước mắt của tôi tuồng như cũng đến ngày khô cạn. Và những gì tôi bỏ ra cũng đã được bù đắp, anh đã quay lại bên tôi, chúng tôi trở lại bên nhau, như những ngày xưa lúc mới bắt đầu. Có phải giờ đây tôi đã mãi mãi mất anh rồi không? Tôi cảm thấy nhớ tiếc vì tại sao trước đây mình không quan hoài anh nhiều hơn, tại sao lại không cầm níu giữ anh ở lại bên mình. Tình cảm ấy vẫn mãi thân thiết như một tình bạn đẹp đẽ và không bao giờ thay đổi cho đến khi sự oái ăm của thế cuộc, của tạo hóa, những lớp sóng dữ bắt đầu nổi lên.
Lê Diễm độc giả có thể san sớt tâm tình của mình về các vấn đề gặp phải trong cuộc sống cho chuyên mục Chuyện chung, chuyện riêng. Chuyện gì đến cũng sẽ đến, bỗng một ngày anh bắt đầu lảng tránh tôi, cách biệt tôi, sự hiện diện của tôi giờ đối với anh chỉ như là vô hình. Nhưng hạnh phúc đó đối với tôi cũng chỉ là một tình bạn thân không hơn không kém. Nhiều lúc tôi hiểu ý anh, nhiều lúc anh cũng đã cố thanh minh với tôi nhưng nghe đâu tôi đều né tránh.
Tôi cảm thấy mình cần lấy lại những gì đã mất , lấy lại tình cảm tinh khiết tuyệt đẹp của hai chúng tôi. Ở bên anh những giờ lên lớp, những giờ đi học thêm tôi thật sự rất vui. Người ta thường nói “ngọn ngành là tình dang dở”, không biết lời nói ấy có đúng không. Thật bất thần khi anh cũng nhận ra rằng anh cũng chẳng thể nào sống cuộc sống vui vẻ nếu như thường có tôi.
Nhưng với tôi ngọn ngành là tình cảm thật đẹp, thật tinh khiết nhưng cũng thật nhiều đắng cay và nước mắt. Không biết vì ghét ghen tôi hay vì có tình cảm gì đặc biệt với anh mà những đứa bạn gái học chung trong lớp đã dùng mọi cách để cản trở tôi và anh, họ bắt đầu nói xấu tôi, bày vẽ đủ chuyện để làm xấu hình tượng của tôi trong anh. Học chung một lớp hình như cái cảm nhận trước tiên của anh dành cho tôi là một tình cảm thật đẹp, một ánh mắt nhìn đầy xúc cảm và một cảm xúc đặc biệt trong lòng.
Tôi sẽ rứa làm tuốt để cho anh quay trở lại. Tôi thấy tim mình nhói đau, những ngân vang trong lòng bắt đầu trỗi dậy. Cuộc sống ít bạn bè, ít niềm vui trước đây của tôi đã được anh nhúm bởi sự yêu và chở che, anh đã làm cho nụ cười đọng mãi trên môi tôi, những lúc như vậy tôi thật hạnh phúc.
Nhiều lúc họp mặt nhau tôi dường như chẳng thèm quan tâm, thậm chí nhiều lúc còn thấy khó chịu, bực bội và căm ghét trong lòng. Ảnh minh họa Nhưng chẳng hiểu sao khi thời gian cứ thế trôi qua, tạo hóa chừng như sắp xếp tuốt luốt, tôi và anh chẳng biết đã trở thành thân nhau từ lúc nào nữa.
Lúc đầu tình cảm của chúng tôi chẳng có gì đổi thay nhưng rồi lớp sóng dư luận quá cao đã cuốn trôi tất tật. Tôi và anh gặp nhau từ thời cấp 3, cái thuở giao thoa giữa những thay đổi của một đời con người, nơi mà những bước lẫm chẫm của tuổi mới lớn bắt đầu bùng phát mạnh mẽ. Tôi thầm hứa với cuộc thế mình, sẽ cố kỉnh giữ gìn hạnh phúc này và mãi mãi, mãi mãi sẽ chỉ yêu mình anh…mà thôi.
Tôi hoàn toàn khác với anh, khác với lớp, (vì anh là một học trò giỏi đứng đầu lớp với chức danh lớp trưởng mà rất nhiều bạn nữ trong lớp để ý). Tôi thầm cảm ơn với thế cuộc đã cho tôi gặp anh, yêu anh và hạnh phúc bên anh. Còn với tôi anh chẳng là gì cả, chỉ là một cậu học trò thường nhật như bao cậu học sinh khác, thậm chí nhiều lúc còn thua cả đám bạn trong lớp vì tôi chẳng bao giờ để ý đến sự hiện diện của anh.
Nước mắt cứ thế tuôn rơi, hai hàng lệ chừng như không thể dừng lại và rút cuộc tôi cũng nhận ra một điều là…tôi đã yêu anh. Giờ đây chúng tôi thật sự hạnh phúc khi ở bên nhau và trân trọng những tình cảm đẹp mà chúng tôi đã có.
Gần nơi anh, những nỗi lo, những sự buồn chán trong lòng tuồng như biến mất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét